Cầu Cốc Khoác thuộc địa bàn thôn Cốc Khoác, thị trấn Hùng Quốc (Trà Lĩnh), được xây dựng từ thời vua Lê Cảnh Hưng năm thứ 49 (1788). Hiện, cầu vẫn sử dụng tốt, phục vụ nhu cầu đi lại, thông thương hàng hoá của nhân dân.
Cầu Cốc Khoác thuộc thôn Cốc Khoác (Trà Lĩnh xây dựng từ năm 1788 là di tích lịch sử văn hoá cấp tỉnh.
Với kiến trúc hình vòm bán nguyệt, vật liệu chính tạo nên cây cầu là những phiến đá, chất liệu để gắn kết đá là vôi, mật và muối trắng. Điều đặc biệt là cầu không sử dụng cột trụ và không dùng sắt thép để làm lõi. Mặc dù được hoàn thành với kỹ thuật thô sơ với những vật liệu dễ tìm trong thiên nhiên, cây cầu vẫn tồn tại vững trãi và chưa có dấu hiệu của sự xuống cấp. Từ khi xây dựng đến nay, cầu Cốc Khoác là phương tiện đi lại duy nhất của nhân dân quanh vùng, là nút giao thông chính để đi lại thông thương và giao lưu văn hoá tới vùng lân cận và cửa khẩu Phai Can - Hùng Quốc.
Cách cầu khoảng 10 m có tấm bia đá ghi lại quá trình xây dựng cầu. Nội dung văn bia ghi rõ cầu được xây dựng vào năm 1788 và được tu sửa hai lần, lần 1 vào thời vua Quang Trung năm thứ 4 (1791), lần hai thời vua Minh Mạng, năm 1831.
Cây cầu được xây dựng cho thấy quan tâm của triều đình nhà Lê trong việc mở đường để lưu thông hàng hoá phục vụ nhu cầu sinh hoạt của nhân dân, đặc biệt, là vùng nông thôn miền núi. Ngoài việc tăng cường giao thông, triều đình còn cho khai khẩn đất hoang để tăng diện tích đất nông nghiệp, nhằm chăm lo cho sự ấm no của nhân dân. Với phương châm, đảm bảo cuộc sống của người dân ở vùng biên giới có ổn định thì mới giữ vững vùng cửa ải biên cương của đất nước. Chính sách này đến nay vẫn có nhiều giá trị, là bài học quý báu để thế hệ sau học tập.
Ngày 26/12/2011, UBND tỉnh ra quyết định công nhận cầu Cốc Khoác là Di tích lịch sử văn hoá cấp tỉnh. Với những giá trị về khoa học lịch sử, kiến trúc nghệ thuật, văn hoá cây cầu, cầu Cốc Khoác là một di sản văn hoá của cha ông ta để lại. Vì vậy, việc giữ gìn bảo vệ nguyên trạng cây cầu là việc cấp thiết của chính quyền địa phương và nhân dân trong vùng hiện nay.