Một chiều quan tái ...
Có bao buổi chiều như thế đã ngang qua cuộc đời… Bao bước chân người Mông đã bước qua ngã ba này trong chiều biên ải … Bao nhiêu người phụ nữ đã ngồi dựa lưng vào cột cây số, ánh mắt buồn đau nín nhịn khi đợi người chồng tan cuộc rượu với bạn trở về nhà … Bao người đàn ông mang xe đạp ra đón vợ dọn hàng chiều … bao đứa bé líu ríu bước chân theo bố mẹ trên con đường hun hút gió ….
Em không biết. Em không phải đỉnh núi trên kia, không phải con đường như dải lụa mắc quanh lưng núi, không phải cánh đồng đỗ tương vàng lá, không phải cây ngô đang trổ bắp giữa nhọc nhằn những hốc đá tai mèo. Em là con gái miền xuôi lên chơi miền ngược. Và em hạnh phúc, khi được hít căng lồng ngực hơi thở bình yên và chậm rãi của chiều trên núi. Một chiều quan tái, nhưng ấm lòng khi những ngón tay đan vội giấu sau vạt áo, một vòng tay ôm dịu dàng, và giọt nước mắt hạnh phúc của bạn đồng hành đã rơi …
Em là con gái miền xuôi lên chơi miền ngược
Chờ đợi trong đau khổ cũng là một cảm xúc sống ...
Tiệc đã tan rồi chia tay ta về thôi ...
Đính topic này lên trang mạng xã hội của bạn hoặc submit nó tới các dịch vụ bookmark