Đôi lúc vẫn cứ thích thế, thích làm kẻ lười nhác, rong chơi sớm ngày, thích cảm giác đứng trên non cao nhìn ra xa chỉ mây trời và nắng ấm, hét thật to cho thảnh thơi đầu óc. Nhắm mắt... có phải tiếng chim líu lo trên tán lá xanh, có phải suối nguồn róc rách chảy xoa lòng người lữ thứ ? Và rồi tôi hăm hở quyết định đi leo núi ngày cuối tuần!
Hà Nội hôm trước trời còn mưa rả rích vì ảnh hưởng của bão, thế mà tôi lại thèm đi leo núi đến lạ lùng, lâu rồi không có cảm giác đứng trên non cao để phóng tầm mắt ra đất trời bao la. Sáng chủ nhật hành trình từ Hà Nội về Thái Nguyên, trời đã tạnh mưa và đến trưa thì hửng nắng...
Nơi chúng tôi đến là ngọn núi gắn với tình yêu của đôi chim Phượng Hoàng. Từ dưới nhìn lên, núi Phượng Hoàng có hai hòn đá với hình hai con chim phượng hoàng nằm ấp nhau.
Sở dĩ núi mang tên Phượng Hoàng là vì theo huyền thoại ngày xưa trên núi có một đôi chim phượng hoàng sống rất hạnh phúc và chúng đã sinh được hai quả trứng. Ngày ngày, chim bố đi kiếm mồi cho chim mẹ nằm ấp trứng. Một ngày kia mải theo đàn chim mái mới, chim bố đã quên nhiệm vụ và không trở về.
Rồi một hôm chợt nhận ra, nó quay trở về nhưng chim vợ đã hoá đá. Quá ân hận, chim bố nằm ở ngọn núi đối diện ngóng sang để mong người vợ trở lại trạng thái bình thường, nhưng đợi mãi nó cũng hoá đá. Từ đó núi mang tên Phượng Hoàng.
Dưới chân núi Phượng Hoàng là hang Mỏ Gà, được đặt theo tên dòng suối Mỏ Gà chảy ra từ trong lòng hang. Hang Suối Mỏ Gà cách hang Phượng Hoàng chỉ 100m, rộng trừng 10-15m, cao 2m-15m, chiều sâu của hang 150- 200m.
Nước suối Mỏ Gà được ví như là sinh khí của trời đất, vì vậy những ai tắm trong dòng nước mát lành của suối thì sẽ được sức khỏe và hạnh phúc viên mãn. Núi Phượng Hoàng và suối Mỏ Gà thuộc huyện Võ Nhai, cách Thành phố Thái Nguyên 45km.
Khi chúng tôi leo lên núi thì cũng là lúc khách du lịch đang xuống núi, vì đến muộn nhưng bỗng nhiên lại thấy thích cảm giác lên núi muộn ngắm ánh hoàng hôn cuối cùng xem sao. Tôi lại nhớ đến mấy câu thơ của bà Huyện Thanh Quan:
“Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà.”
Trích: Qua đèo ngang
Chỉ không phải Đèo Ngang mà là con đường dẫn lên núi Phượng Hoàng nhưng tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ, những khóm lau đu trong gió chiều và con đường đá lên núi chen cỏ dại cũng khiến người ta choáng ngợp bởi chiều buông...
Lâu không leo núi nên tôi mệt phờ, dừng chân nghỉ, leo lên tảng đá ngồi phệt, bỏ giày ra đặt thẳng chân xuống mát lạnh, ngước lên trời thăm thẳm bỗng thấy ta bé nhỏ giữa đất trời...
Lúc lúc lại nghe thấy tiếng “Hú...b” vang vọng vào núi, đó là tiếng của những người đã lên đến đỉnh, là tiếng thúc giục những kẻ còn đang ở phía dưới nhanh chân lên, đừng chùn bước vì cứ đi là đến – đến với đỉnh non xanh, choáng ngợp sự hùng vĩ của đất trời và biết được rằng đôi chân ta bền bỉ đến mức nào...
Khi chúng tôi lên đến đỉnh thì ánh hoàng hôn in trên vách núi phía bên kia, tôi cũng hăm hở “Hú... ” vài tiếng, thảnh thơi lạ lùng!
Hang gồm có 3 tầng: tầng thượng là hang Dơi, tầng giữa gọi là hang Sáng, tầng cuối gọi là hang Tối. Hang Sáng rộng và thoáng, ánh sáng ở cả 3 cửa hang chính chiếu vào những nhũ đá hay thạch nhũ trong hang lung linh, huyền ảo.
Chúng tôi là những người cuối cùng xuống núi, trời đã nhá nhem, tiếng gió, tiếng lá cây, tiếng chim chóc nghe rõ hơn như bản nhạc cuối cùng của buổi chiều rơi...
Xuống chân núi ghé qua suối Mỏ gà, dòng nước mát lạnh khiến người ta tỉnh táo và sảng khoái hơn. Chúng tôi ngồi trên tảng đá thả chân xuống dòng chảy, nhắm mắt chỉ nghe tiếng róc rách của suối mà như giai điệu của núi rừng, lúc trầm bổng lúc dịu êm mà cũng bí ẩn, linh thiêng đủ để ta biết rằng không bao giờ là đủ cho những bước đi, những trải nghiệm, những đỉnh cao mới - cũng như con người ta luôn phải bước về phía trước, không có tấm biển nào mang chữ “Từ bỏ” mà chỉ có những chạm dừng chân - nghỉ ngơi để rồi sớm mai ta lại tiếp tục cuộc hành trình!
Du lịch, GO! - Theo Madalena_pl (Zing), Giaoduc.net
Hà Nội hôm trước trời còn mưa rả rích vì ảnh hưởng của bão, thế mà tôi lại thèm đi leo núi đến lạ lùng, lâu rồi không có cảm giác đứng trên non cao để phóng tầm mắt ra đất trời bao la. Sáng chủ nhật hành trình từ Hà Nội về Thái Nguyên, trời đã tạnh mưa và đến trưa thì hửng nắng...
Nơi chúng tôi đến là ngọn núi gắn với tình yêu của đôi chim Phượng Hoàng. Từ dưới nhìn lên, núi Phượng Hoàng có hai hòn đá với hình hai con chim phượng hoàng nằm ấp nhau.
Sở dĩ núi mang tên Phượng Hoàng là vì theo huyền thoại ngày xưa trên núi có một đôi chim phượng hoàng sống rất hạnh phúc và chúng đã sinh được hai quả trứng. Ngày ngày, chim bố đi kiếm mồi cho chim mẹ nằm ấp trứng. Một ngày kia mải theo đàn chim mái mới, chim bố đã quên nhiệm vụ và không trở về.
Rồi một hôm chợt nhận ra, nó quay trở về nhưng chim vợ đã hoá đá. Quá ân hận, chim bố nằm ở ngọn núi đối diện ngóng sang để mong người vợ trở lại trạng thái bình thường, nhưng đợi mãi nó cũng hoá đá. Từ đó núi mang tên Phượng Hoàng.
Dưới chân núi Phượng Hoàng là hang Mỏ Gà, được đặt theo tên dòng suối Mỏ Gà chảy ra từ trong lòng hang. Hang Suối Mỏ Gà cách hang Phượng Hoàng chỉ 100m, rộng trừng 10-15m, cao 2m-15m, chiều sâu của hang 150- 200m.
Nước suối Mỏ Gà được ví như là sinh khí của trời đất, vì vậy những ai tắm trong dòng nước mát lành của suối thì sẽ được sức khỏe và hạnh phúc viên mãn. Núi Phượng Hoàng và suối Mỏ Gà thuộc huyện Võ Nhai, cách Thành phố Thái Nguyên 45km.
Khi chúng tôi leo lên núi thì cũng là lúc khách du lịch đang xuống núi, vì đến muộn nhưng bỗng nhiên lại thấy thích cảm giác lên núi muộn ngắm ánh hoàng hôn cuối cùng xem sao. Tôi lại nhớ đến mấy câu thơ của bà Huyện Thanh Quan:
“Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà.”
Trích: Qua đèo ngang
Chỉ không phải Đèo Ngang mà là con đường dẫn lên núi Phượng Hoàng nhưng tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ, những khóm lau đu trong gió chiều và con đường đá lên núi chen cỏ dại cũng khiến người ta choáng ngợp bởi chiều buông...
Lâu không leo núi nên tôi mệt phờ, dừng chân nghỉ, leo lên tảng đá ngồi phệt, bỏ giày ra đặt thẳng chân xuống mát lạnh, ngước lên trời thăm thẳm bỗng thấy ta bé nhỏ giữa đất trời...
Lúc lúc lại nghe thấy tiếng “Hú...b” vang vọng vào núi, đó là tiếng của những người đã lên đến đỉnh, là tiếng thúc giục những kẻ còn đang ở phía dưới nhanh chân lên, đừng chùn bước vì cứ đi là đến – đến với đỉnh non xanh, choáng ngợp sự hùng vĩ của đất trời và biết được rằng đôi chân ta bền bỉ đến mức nào...
Khi chúng tôi lên đến đỉnh thì ánh hoàng hôn in trên vách núi phía bên kia, tôi cũng hăm hở “Hú... ” vài tiếng, thảnh thơi lạ lùng!
Hang gồm có 3 tầng: tầng thượng là hang Dơi, tầng giữa gọi là hang Sáng, tầng cuối gọi là hang Tối. Hang Sáng rộng và thoáng, ánh sáng ở cả 3 cửa hang chính chiếu vào những nhũ đá hay thạch nhũ trong hang lung linh, huyền ảo.
Chúng tôi là những người cuối cùng xuống núi, trời đã nhá nhem, tiếng gió, tiếng lá cây, tiếng chim chóc nghe rõ hơn như bản nhạc cuối cùng của buổi chiều rơi...
Xuống chân núi ghé qua suối Mỏ gà, dòng nước mát lạnh khiến người ta tỉnh táo và sảng khoái hơn. Chúng tôi ngồi trên tảng đá thả chân xuống dòng chảy, nhắm mắt chỉ nghe tiếng róc rách của suối mà như giai điệu của núi rừng, lúc trầm bổng lúc dịu êm mà cũng bí ẩn, linh thiêng đủ để ta biết rằng không bao giờ là đủ cho những bước đi, những trải nghiệm, những đỉnh cao mới - cũng như con người ta luôn phải bước về phía trước, không có tấm biển nào mang chữ “Từ bỏ” mà chỉ có những chạm dừng chân - nghỉ ngơi để rồi sớm mai ta lại tiếp tục cuộc hành trình!
Du lịch, GO! - Theo Madalena_pl (Zing), Giaoduc.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét