Diễn viên Jane March và Lương Gia Huy (cảnh trong phim)
Nhà văn Marguerite
Duras lúc trẻ (giải văn chương Goncourt 1984)
CHUYẾN PHÀ ĐỊNH MỆNH THÀNH QUÁ KHỨ
Hiện bày trước mắt chúng tôi là một
đô thị cổ nhỏ nhắn với cảnh tấp nập trên bến dưới thuyền. Những cảnh đời sống
diễn ra hai bên bờ sông Mê Kông với vẻ
bình dị từ muôn đời nay. Nhưng tất cả không làm người khách lạ có cảm giác bất ổn
về chuyện mỹ quan hay ô nhiễm nào đó. Dường như, thiên nhiên với cuộc sống con
người luôn sống chan hòa như chưa hề một lần đối nghịch. Nhưng chỉ cần chảy qua
khỏi thị xã, con sông lại mang dáng vẻ khác. Cũng rất xanh mát nhưng có gì đó
lành lạnh, cứ cuồn cuộn trôi. Một nhánh sông Mê Kông rẽ vào thị xã càng thêm mềm
mại bởi những làng hoa, những cây đa bến cũ điểm tô. Hãy nghe Marguerite Duras
nói về dòng sông nơi mẹ mình dạy học: “Mẹ tôi thỉnh thoảng nói với tôi rằng
không có nơi chốn nào trong suốt cuộc đời tôi lại nhìn thấy được một dòng sông
đẹp đẽ, vĩ đại và hoang dã như nơi đây. Sông Mê Kông và những phụ lưu của nó đổ
ào ra biển, lưu lượng nước khổng lồ tự nhiên biến mất dưới sự soi mòn của đại
dương. Trên một vùng bao la vô tận của tầm nhìn, con sông chảy uốn khúc trong
trượt dốc của đất trời thấp xuống...”.
Bến phà Mỹ Thuận ngày
xưa (cảnh trong phim)
Không mấy
khó khăn để tìm hiểu thiên tình sử Marguerite Duras bởi dân Đồng Tháp đã nằm
lòng mọi chuyện. Họ càng tự hào khi thấy thiên tình sử của Marguerite Duras và
Huỳnh Thủy Lê được tái hiện qua bàn tay của đạo diễn tài ba Jean - Jacques
Annaud. Chính hình ảnh mở đầu phim Người tình của Jean - Jacques Annaud với một
chuyến phà sang sông Mê kông lúc trời sáng đã làm bao trái tim thổn thức. Thiếu
nữ Jean March dáng vẻ phớt đời với đôi môi đỏ thẫm nhìn về phía dòng sông xa
xăm. Xung quanh là những con người lam lũ Việt Nam làm nổi bật dáng vẻ Tây
phương đầy tâm trạng ấy. Chàng Hoa kiều giàu có đã tìm thấy một tình yêu của
riêng mình từ dáng đứng ấy. Khi xem những thước phim của Jean - Jacques Annaud,
nhiều du khách đã muốn đến ngay xứ sở chín rồng với hy vọng tìm những phút rung
động cho riêng mình. Chuyến phà định mệnh ấy nay đâu? có người nói là phà Cao
Lãnh. Nhưng theo một số tài liệu của Sở Du lịch Đồng Tháp lại là phà Mỹ Thuận.
Quả là tiếc nuối cho những người theo dấu Người tình khi chuyến phà ấy đã không
còn vì đã có cây cầu Mỹ Thuận hoành tráng bắc ngang.
Chợ Sa Đéc xưa (cảnh
trong phim)
THẾ
GIỚI CỦA HUỲNH THỦY LÊ
Dạo
quanh thị xã, cảm giác quen thuộc của những trang tiểu thuyết Người tình lại hiện
về. Những ngôi nhà kiểu Pháp xuất hiện lác đác với dấu vết thời gian đang tàn
phá. Khu chợ thị xã với dãy phố mái ngói rêu phong kiểu Trung Hoa. Những con đường
với hai hàng cây vào nhau như vòng tay âu yếm của người tình. Trên con đường
Nguyễn Huệ, khóm 1, phường 2, nhà người tình Huỳnh Thủy Lê hiện dần ra. Mọi thứ
có vẻ khiêm tốn hơn những gì phim ảnh, bút mực ngợi ca. Bởi ngôi nhà của Huỳnh
Thủy Lê trong phim là một công trình kiến trúc cổ ở tận xứ Bình Thủy (Cần Thơ)
đã trên 130 tuổi. Ngôi nhà của Huỳnh Thủy Lê cũng ngần ấy tuổi được khởi công
vào năm 1889 và trùng tu năm 1917. Sau những phút ngỡ ngàng, chúng tôi dạo bước
theo lối cũ vào nhà Người tình. Đã một thời, ngôi nhà được ngành công an sử dụng
làm nơi làm việc khiến nhiều du khách tìm đến xót xa ra về. Bởi họ không thể đứng
giữa ngôi nhà đã hình thành một Hoa kiều phong nhã như tơ trời. Họ càng buồn
khi không được đặt chân vào gian phòng sặc mùi á phiện của cha Huỳnh Thủy Lê để
mường tượng cảnh ông quỳ lạy van xin cho mối tình ngang trái của mình.
Ngôi nhà của Huỳnh Thủy
Lê ở Sa Đéc
Ngôi
nhà có diện tích 258 m2 với lối kiến trúc Đông - Tây giao duyên. Lối kiến trúc
chính vẫn là nhà 3 gian như hàng ngàn ngôi nhà miền Tây. Mặt tiền được trang
trí bởi các hoa văn chuông muông, cây cỏ tượng trưng cho 4 mùa cầu mong sự sung
túc cho gia chủ. Trong khi đó cửa sổ được trang trí với hoa văn phương Tây thường
thấy. Những vật dụng hiếm hoi còn giữ lại là chiếc bàn thờ Quan Công giữa sảnh
với những chạm khắc tinh xảo, màu nâu bóng vì thời gian. Một chiếc gương to
hoen ố, tủ trang điểm, tủ quần áo... Bước vào gian trong là thế giới của gia
đình Người tình. Hai căn phòng gỗ hai bên với họa tiết cây trúc thanh mảnh.
Chút rờn rợn của căn nhà quyền lực ấy còn sót lại trên chiếc phản gỗ khảm xà cừ
nơi ông Huỳnh Thuận ép con mình từ bỏ tiếng nói của con tim để cứu vớt một danh
gia sắp hết thời. Sau đêm nghiệt ngã của đời mình, Huỳnh Thủy Lê đã thành hôn với
tiểu thư Nguyễn Thị Mỹ, người Gò Công (Tiền Giang) nổi tiếng về giàu có. Căn
phòng của đôi vợ chồng bất đắc dĩ ấy nay đã mất dấu vì không được bảo tồn. Khu
vườn xanh như ngọc của ngôi nhà cũng biến mất để thay bằng một sân xi măng lạc
điệu. Gian nhà bếp bên góc trái khu đất cũng biến mất từ lúc nào cũng không ai
hay biết.
NƯỚC NÀO CHẲNG MÁT, TÌNH NÀO CHẲNG
NỒNG
Mặc dù đã cố níu kéo để được sống trên
mảnh đất của những rung động tình yêu nhưng Huỳnh Thủy Lê buộc phải theo vợ con
lên Sài Gòn. Cuộc hôn nhân đã cứu được gia đình họ Huỳnh. Ông vẫn sống cuộc đời
sung túc, danh vọng và còn làm sui với một phó tổng thống của chính quyền Sài
Gòn trước đây. Ông mất vào năm 1972, được an táng trên mảnh đất kỷ niệm Sa Đéc,
nay tọa lạc trên đường 30-4 (phía sau khách sạn Bông Hồng). Đến năm 1996,
Marguerite Duras cũng qua đời mang theo nỗi nhớ khôn nguôi về người tình Trung
Hoa, về dòng sông xứ Việt dù giam mình trong kinh thành ánh sáng Paris.
Diễn viên Jane March vào vai chính Marguerite Duras
Trên con đường tìm lại “dấu xưa tích
cũ” của Marguerite Duras, chúng tôi còn tìm đến ngôi trường tiểu học Trưng
Vương (xưa là École De jeunes filles) do mẹ bà làm hiệu trưởng. Ngôi trường giờ
đã bị bê tông hóa hơn phân nửa. Một con lộ được phóng qua sân trường như ngăn
đôi. Phía học sinh nữ vẫn còn được giữ nguyên kiến trúc Pháp là nơi khách Pháp
thường tìm đến giao lưu. Ngôi nhà của gia đình Marguerite Duras gần Cầu Quay
không còn nhận ra dấu tích. Có người tự nhận nơi mình ở chính là căn nhà của bà
nhưng không thể đưa ra những minh chứng xác thực.
Trường tiểu học Trưng Vương- xưa là École De jeunes filles (cảnh trong
phim)
Trở về ngôi nhà của Người tình trong
một buổi chiều gió lộng. Gió từ dòng sông Sa Đéc thổi vào bao lơn trước nhà rồi
đi vào thế giới sâu hun hút của Huỳnh Thủy Lê. Người tình đã đi xa, dấu vết kỷ
niệm cũng nhạt nhòa nhưng nước sông nào chẳng mát, tình yêu nào mà chẳng nồng
nàn... Cứ thế, hàng ngàn người âm thầm về chốn này như yêu thương tuôn chảy
không phút nghỉ ngơi.
Chợ Sa Đéc (cảnh trong
phim)
(Phạm Thái Thanh)
|